Vang Vieng – công viên giải trí của người lớn giữa núi rừng Lào.

Giữa núi rừng Lào, Vang Vieng mở ra như một công viên giải trí đầy bất ngờ: sáng bay khinh khí cầu, trưa tắm hồ, chiều leo núi, tối đi spa. Một hành trình nhẹ nhàng mà giàu năng lượng, khiến mình thấy thiên nhiên mới thật sự là món quà lớn nhất của vùng đất này.

Hành trình đến Vang Vieng – từ tàu cao tốc đến ấn tượng đầu tiên.

Rời Luang Prabang, mình leo lên chuyến tàu cao tốc Trung Quốc–Lào và đi thẳng tới Vang Vieng. Với tâm trí của một đứa quen nhìn Lào qua lăng kính “đất nước nhỏ bé kế nước mình”, thật sự không hình dung nổi cảnh tàu 160km/h rẽ qua núi rừng xanh ngắt.

Tuyến đường này mở năm 2021, với 70% vốn từ Trung Quốc, chạy từ Boten tới Vientiane, từ Boten có thể đi tàu qua tới Côn Minh (TQ) được luôn.

Nó giống như một nhịp thở mới: từ một quốc gia không có biển, bị khóa đất (land-locked), Lào đã có cách kết nối với thế giới. Đây là dự án trong kế hoạch “Một Vành Đai, Một Con Đường” của Trung Quốc, sắp tới sẽ kết nối qua tới Thái Lan rồi… tới Châu Âu luôn.

Trước khi đi, mình mày mò tìm cách mua vé. Gõ “Laos train ticket” trên Google là ra ngay một trang laostrain.com, nhìn giao diện rất chính thống. Tới đoạn thanh toán thì mình mới phát hiện… đó là web của một đại lý Hong Kong, mắc hơn một chút mà có thể đặt trước. Nhưng mình cũng hồi hộp, lỡ đâu gặp scam hack mất chiếc thẻ tín dụng tội nghiệp của mình thì sao? (thiệt ra trang này làm dịch vụ mua vé giùm, hoạt động bình thường nhé, mình chỉ drama thui!).

Mò thêm một chút thì tìm ra app chính thức: LCR App. Mà cách thức hoạt động ngộ nghĩnh lắm: không cho đặt sớm, chỉ cho mua trước 3 ngày vì năng lực quản lý còn hạn chế, hệ thống chưa hỗ trợ đổi trả. Nghĩa là phải thật sự chắc chắn sẽ đi thì mới cho mua, lúc mình đi cũng không cao điểm nên mua cũng dễ. Nhưng nếu đúng dịp lễ (Lào với Trung Quốc) thì chắc phải canh giờ săn vé?

Với hạng vé Business chỉ có giá khoảng 500.000đ mà được phòng chờ riêng, ưu tiên check-in và ghế ngồi rất sạch, đẹp, thoải mái: có dép, bịt tai, bịt mắt, nước uống, sạc pin.

Điều tuyệt nhất là: từ Luang Prabang tới Vang Vieng chỉ còn 1 giờ. Tàu cao tốc mở ra giúp cho việc di chuyển giữa hai thành phố dễ dàng và thú vị, mình đi chơi được nhiều nơi mà không mệt. Nếu có 2 chọn lựa máy bay và tàu cao tốc thì mình sẽ chọn tàu, có thể ngắm cảnh, không tốn thời gian chờ đợi thủ tục, thoải mái và có cảm giác an toàn hơn.

Nghe đồn là XanhSM có ở VangVieng nên tới nơi, hí hửng đặt qua app. Chờ 10 phút, 15 phút… vẫn không thấy ai. Bài học rút ra là XanhSM có ở Vientiane nhiều hơn, Vang Vieng thì cứ tải Loca App mà dùng. Cuối cùng, phải trả 200.000đ để đi xe bus địa phương về khách sạn, mà trên xe chỉ có… hai đứa mình. Đa phần người ta chọn đi tuktuk, vì giá rẻ, phù hợp với đường phố Vang Vieng hơn. Lúc trên đường về nhìn cảnh vật hơi xám, đường phố bụi bặm bụi, nhà cửa lộn xộn. Không có cái sự gọn gàng tinh tươm của Luang Prabang nên mình hơi hụt hẫng. Tự trấn an với nhau là: “Thôi, chắc mấy ngày tới tụi mình nằm trong resort cũng được…”

Resort mình thuê là Riverside Boutique, nằm gần cây cầu gỗ bắc qua sông Nam Song. Ở đó có hồ bơi nhìn ra sông và dãy núi đá vôi mọc lên như cảnh phim. Lúc bước vào, mình cảm giác như đang đứng giữa phiên bản giao thoa giữa Ninh Bình – Quảng Bình – Sapa, nhưng theo kiểu…nghịch hơn. Nghĩa là trong một khung hình với phong cảnh tĩnh thì xa xa là khinh khí cầu lơ lửng như mấy chiếc đèn lồng khổng lồ. Nối tiếp là paramotor đang bay la đà làm mình liên tưởng tới đoạn con sói trong phim hoạt hình Sherlock Hounds chuẩn bị trốn thoát.

Tới đây mới bắt đầu thấy cái chất “giải trí cho người lớn” của Vang Vieng : nhẹ nhàng hơn Thái Lan, nhưng vui và tràn đầy năng lượng, lành mạnh hơn.



Vang Vieng không chọn cách “tỏ ra đẹp” ngay từ phút đầu. Nó kiểu như gặp một người, nhìn có vẻ bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng càng chơi càng thấy… cái đứa này hay quá, rất có cá tính.

Những trải nghiệm khiến mình yêu Vang Vieng

Nơi đây nổi tiếng là nơi bay khinh khí cầu rẻ nhất thế giới. Mình tính nhờ khách sạn đặt luôn cho gọn nhưng họ báo giá tới 150$ của hãng Above Laos có kèm ăn nhẹ và 100$ chỉ bay thôi, nhưng 100$ thì đã hết chỗ rồi. Thấy cũng hơi mắc (50$ thì tui có thể ăn nặng luôn chứ mắc gì ăn nhẹ), nên mình lủi ra đường tìm thêm, dọc đường người ta bán tour nhiều lắm.

Mình tấp vô đại một tiệm đầu đường lúc chị gái đang ngủ trưa, hỏi thì chỉ có giá 90$ thôi, của hãng Laos Flying Media Soles. Mà tại rẻ nên cũng hồi hộp, lỡ đâu trúng mấy hãng lậu không đảm bảo an toàn thì sao? tìm thông tin về hãng này thì hông có gì hết. Nhưng bằng một thế lực nào đó mình vẫn chuyển khoản và trong lòng hoảng loạn một cách bình tĩnh, nghĩ: “Hay mình chọn option mắc hơn 10$ đi, rẻ vậy lỡ scam thì sao?”

Tất cả niềm tin chúng ta trao nhau là một cái biên nhận từ một cái quầy ven đường. Nhưng không sao, sáng hôm sau họ tới rất đúng giờ. Làm ăn gọn gàng, uy tín.

Trời mưa nhẹ, hơi lành lạnh. Cũng hơi lo hông biết bay được không, lỡ đâu bay cao giông lốc nổi lên mình xoay tròn hạ cánh bên Cam thì sao?

Cho tới khinh khí cầu rời mặt đất, Vang Vieng mở ra dưới chân, ánh bình minh xé qua mây, núi đá vôi hùng vĩ. Cảnh vật rất sống động vì rất nhiều khinh khí cầu bay xung quanh. Một trải nghiệm hư hư thật thật, khiến mình không biết đang tỉnh hay mơ (tại dậy sớm quá!)


Theo kế hoạch thì hôm nay sẽ đi Blue Lagoon, nên sẽ đi thuê xe. Vang Vieng là thiên đường của mấy chiếc xe máy độ, người ta còn chạy cả những chiếc cào cào băng qua rừng đã lăm. Hồi xưa bị mê cái phim “Tuổi Nổi Loạn” nên mình cố đi tìm chiếc Zoomer X, cuối cùng thuê được 250.000đ/ngày ở chỗ Mr.Kham. Ông chủ này rất dễ thương, giữ xe sạch, mới. Nếu không trả tiền trước thì chắc mình thuê chiếc buggy chạy thử cho đã.

Blue Lagoon là chuỗi hồ nước xanh ngắt nằm dưới chân núi đá vôi. Có nhiều khu Lagoon lắm! nhưng mình nghe nói là Blue Lagoon 1 sẽ đông, khách đoàn tới nhiều. Lagoon 3 thì vắng hơn, Lagoon 5 thì xa và vắng quá nên cũng hông vui. Thế là chọn Lagoon 3!
Nước ở đây trong đến mức nhìn thấy cá bơi qua lại, mấy cái nâu nâu trong hình là cá đó chứ không phải lá đâu. Màu xanh thì tưởng như là phải chỉnh filter mới ra, nhưng không, đây là bảng màu của thiên nhiên. Xanh không phải do rêu nên tắm hồ xong thấy da dẻ có khoáng chất, tươi mát không bị rít, ngứa.

Nơi đây không phải khu du lịch nhân tạo mà là một mảng thiên nhiên nguyên bản được chỉnh trang vừa đủ: có vài sợi dây, cầu gỗ, phao để du khách chơi, ăn nhẹ, nằm ngắm cảnh. Có vậy thôi nhưng là tất cả những gì ta cần để vui.

Về tiện nghi thì nó giống mấy khu tắm biển Bình Hưng ở bên mình á, vé chỉ có tầm 50.000đ, nhưng mà:

  • Nhà tắm không hôi
  • Không rác
  • Không thu tiền tắm nước ngọt
  • Không karaoke

Nó kiểu vừa phải, không sang trọng nhưng mà gọn gàng, sạch sẽ.

Tụi mình tắm, nhảy nước, chơi zipline. Vui y như thời còn nhỏ, chỉ khác là chỗ này… đẹp hơn.


Chơi ở Blue Lagoon tới chiều thì mình chạy về leo núi Nam Xay View Point. Một trong những điểm chụp hình check-in biểu tượng của Lào. Mới đầu đi ngang qua tưởng là chỉ leo bậc cầu thang nên mình thấy con game này easy , có 400m, leo cái một. Ai ngờ đâu nó lừa đảo! đi cầu thang có 20 bậc thì tới đường đất, đá, leo muốn sảng.

Nhưng mà thích lắm!

Mình nể cách họ giữ cái đường leo lên đỉnh tự nhiên khiến việc leo thú vị hơn. Biết là tự nhiên đó và cũng biết luôn có sự dọn dẹp, trùng tu của con người để mọi thứ gọn gàng, tuy nhiên nếu leo trời mưa thì cũng thử thách lắm. Cả hành trình leo và lên tới đỉnh rất xứng đáng để bỏ công bỏ sức. Mà cái đỉnh nhỏ lắm, nếu làm đường dễ đi quá người ta kéo lên đông không biết đứng ở đâu luôn.

Từ Nam Xay nhìn ra thì sẽ thấy Vang Vieng lúc đó không còn là thị trấn bụi bặm nữa, mà là một bức tranh núi non trải dài đến tận đường chân trời. Họ biết đặt những điểm chụp hình mang tính biểu tượng làm ai cũng muốn tới check in, dĩ nhiên tui cũng không ngoại lệ.

Đi mấy cái này mới thấy việc rèn luyện sức khỏe là rất quan trọng, để mình có sức đi tung tăng. Khoẻ rồi đi chơi cảm mọi thứ tốt hơn. Leo có mệt thì cũng đổ mồ hôi thôi chứ không đến nỗi bị liệt tạm thời.

Tối đó tụi mình ghé Beats & Bites Restaurant – một nhà hàng Pháp nhỏ, nhìn ngoài thì bình thường nhưng món ăn thì đỉnh. Mình gọi Flank steak và Focaccia truffle. Nó ngon tới mức với một người không thích mùi truffle cũng phải gọi cái thứ 2.

Khi thử flank steak mình hơi ngỡ ngàng vì thịt mềm, mọng nước, còn có vị thơm của hành tây, bơ. Hương vị quá quen thuộc, kiểu như món beefsteak mình ăn đầu ngõ, tưởng là họ biến tấu công thức theo kiểu vùng này nhưng trước khi để mình ngộ nhận thì ông chủ nhà hàng lao ra chia sẻ: “Đây là vị nguyên bản của Pháp luôn”.

Thế là mình suy luận ra: hồi thuộc địa họ mang món này qua, chúng ta làm theo công thức đó, nên ra món bò beefsteak như giờ? Vị chúng ta ăn chính là cách nấu của người Pháp luôn? Này tui không rành nha, tui tạm suy luận bậy bạ, đừng ai đi đồn rồi chửi tui nha.


Với mình có một thắc mắc là tại sao phô mai dê ở đây đặc biệt ngon, béo ngậy ăn với bánh mì thì sẵn sàng mập lên 5kg cũng cam lòng. Thì họ mới nói do phô mai ở Lào sản lượng ít, không đủ để xuất khẩu nên rất tươi, không cần dùng phụ gia công nghiệp. Đó là lý do vị phô mai sẽ khác những nơi khác, organic và chất lượng cao hơn rất nhiều.

Flank steak & Focacia Truffle

Nhìn cái cách người chủ nhà hàng điều hành cái quán này cảm thấy họ có niềm vui với ẩm thực, rượu vang. Vừa làm việc, vừa dẫn con trai ra dạy nó nói chuyện với khách từ các quốc gia trên thế giới, giao lưu văn hóa, làm giàu vốn sống, cha con có thời gian chơi với nhau. Thoát khỏi cuộc sống công nghiệp ở Pháp, qua các nước Đông Nam Á hưởng thụ cuộc đời, thật là một lựa chọn thú vị!


Một trong nhưng hoạt động nổi bật trong chuyến này mình muốn phải làm bằng mọi giá đó là: tubing – hiểu nôm na là giống ngồi phao dòng sông lười ở Đầm Sen á.

Phải nói là từ năm 2005 tới 2012, Vang Vieng nổi tiếng là “thánh địa party” của Tây ba lô. Cái trò tubing cũng là do họ bày ra. Mọi người tưởng tượng mình ngồi lên cái phao á, bên bờ sông là một loạt quán bar, mình cứ thả trôi dọc đó, thích quán nào tấp vô uống rượu rồi chơi zipline, nhảy thác. Gọi là bar tubing. Mà nó chơi bời trác táng, ồn ào và có người chết (chắc trúng gió) nên tới 2012 thì chính quyền dẹp luôn trò này. Họ tái cấu trúc, định hướng lại du lịch theo hướng wellness, retreat vui chơi nhẹ nhàng, thu hút tệp khách du lịch khác.

Nhưng nét văn hoá vẫn còn nên mình vẫn có thể tubing khám phá hang động cũng thú vị.

Nguồn: /onestep4ward.com

Ban đầu định đi Hang Nước (Tham Nam – Water Cave), nhưng thời điểm mình đi thì nước dâng cao nên họ đóng cửa tạm thời.

Trong lúc quẫn trí mình đã thay thế bằng Tham Chang ở rất gần khu trung tâm. Trên đường đi thấy có cái gì đó sai sai nhưng cụ thể sai ở đâu thì chưa chắc, tới khi vô tới nơi nhìn nó rất giống Bình Quới, mặc dù có đủ hết tubing, zipline, hang động – all in one – nhưng mà… thui đi ra.

Tỉnh táo lại, mình di chuyển tới Tham None, chú thích ở khúc này là trong tiếng Lào “tham” có nghĩa là “hang”, Tham Nam là Hang Nước, Tham None là Hang Lớn, Tham Lam là cái nết của tui. Để bạn vô mua vé, bạn bước ra mặt ngậm ngùi báo mình hung tin: “Vé này hổng cho tham quan hang động, nó ghi là none cave”. Tui cười muốn xỉu: “Là cái cave tên None, má ơi!”

Con đường dẫn vào Tham None trải dài giữa những hàng quán ven sông xen lẫn vài khu cắm trại nhỏ . Điều dễ thương ở Vang Vieng là cách con người chạm vào thiên nhiên rất tự nhiên, không ranh giới, không có cảnh báo, không có bảng cấm lạnh lùng. Bạn muốn xuống nước thì xuống, muốn ngồi bên bờ sông thì ngồi, bạn sẽ cảm thấy không có khoảng cách với thiên nhiên.

Cách họ khai thác du lịch dọc con sông này cũng tinh thần như thế.

Bạn có thể đi theo tuyến đường được thiết kế sẵn hoặc muốn tự khám phá cũng được. Bạn sẽ bắt gặp hình ảnh trẻ con nhảy cầu, người lớn cắm trại, âm nhạc mở vừa đủ nghe. Không ồn, không bon chen. Ai làm việc của người nấy, tự nhiên như dòng sông chảy ngang, ngọn núi đứng yên và con người thong dong tận hưởng.

Hành trình kayak, zipline băng rừng, trekking thám hiểu hang động trải dài hàng chục cây số. Nhìn bản đồ thôi cũng thấy trong lòng nôn nao. Chừng đó sự thú vị biến nơi đây thành một công viên giải trí của thiên nhiên, nơi mình cảm nhận được sự phiêu lưu mạo hiểm đúng nghĩa chứ không phải ở trong một sân chơi nhân tạo.


Tubing trong hang cực vui! Họ phát cho đèn pin và túi chống nước miễn phí. Mình ngồi trên phao rồi men theo sợi dây vào hang, nước lạnh nhưng dễ chịu, chỉ có điều là mỏi tay lắm, đi 1 vòng là xong bài cơ lưng trên luôn. Có điều đoạn tubing ở đây có chút xíu, hình như tầm 40m, tới cửa hang là quay về.

Nhưng mình không cam tâm, mình ở lì đó đi vòng vòng coi thử, thì phát hiện có nhóm khách đi cùng tour guide họ vào trong hang luôn. Nên mình cũng đi theo, vô tới nơi thì họ biến mất: chỉ còn hai đứa tụi mình trong một cái hang rộng, tối om, chỉ vang tiếng nước chảy, dưới chân là nước ngập xăm xắp. Lần mò thấy có đường đi và cọng dây nên quyết định đi theo luôn.

Lần đầu tiên mình ở trong một không gian rộng, tối, lẻ loi như thế này, nó vừa đáng sợ kiểu nhẹ nhàng mà vừa phê như chơi trò mạo hiểm có kiểm soát. Đi vòng vòng men theo dây, mắt quen với bóng tối thì phấn khích cực độ.

Ở Vang Vieng có một nơi rất đặc trưng, khi tìm hiểu du lịch ở đây nhất định sẽ thấy hình ảnh của: Vieng Tara, một khách sạn nằm lọt thỏm giữa cánh đồng lúa bát ngát. Sau khi chơi ở Tham None xong thì mình ghé vào ăn trưa, ngồi giữa cánh đồng lúa, gọi một ly bia lạnh, trước mặt là lúa vàng, xa hơn chút là núi đá vôi đứng yên như một đường viền mờ của bức tranh. Màu sắc, ánh sáng, mùi gió… tất cả đều mang cái thi vị đúng kiểu “hương đồng gió nội” nhưng lại rất riêng của Vang Vieng. Lúc mình tới thì lúa chín người ta gặt đi nhiều rồi mà vẫn thấy đẹp.
Ngồi đây có thể cảm nhận được trọn vẹn không gian cảnh sắc, không bị làm phiền vì quá nhiều người chụp hình vì họ có một chính sách rất hay: không mở cửa cho khách chỉ vào để chụp hình, chỉ phục vụ người lưu trú hoặc khách ăn trong nhà hàng. Theo mình thấy đây là một chính sách làm du lịch rất bền vững, một chỗ đẹp như thế, đôi khi chỉ nên đến để cảm nhận.


Lào nằm ngay sát Việt Nam, gần như đôi lúc mình quên mất sự tồn tại, như một viên ngọc bị bỏ quên. Có lẽ cũng như mình, nhiều người cũng sẽ mải nhìn về những đất nước phát triển, hào nhoáng hơn mà quên rằng quý giá nhất chính là sự nguyên bản của thiên nhiên.

Mình chắc chắn sẽ quay lại Lào, đơn giản vì… thương con người nơi này. Có những thứ thuộc về nếp sống, khí chất của một dân tộc khiến mình rất ngưỡng mộ. Ở Lào, thứ đó hiện ra ở những điều rất nhỏ: một căn nhà gọn gàng, bến tàu không ồn ào, dòng người di chuyển chậm rãi, tài xế taxi mở nhạc vừa đủ nghe, hải quan nhiệt tình chỉ dẫn, dù lịch làm việc hơi ngộ: bốn giờ chiều mới mở cửa. Tất cả đều nhẹ, đơn sơ, mộc mạc, chậm, tử tế không giả tạo. Không có nhiều nguyên tắc, nhưng ai cũng cư xử nhã nhặn, nhìn cách họ kiên nhẫn lái xe trên đường là hiểu. Nếu như ở Nhật, bạn thấy người ta cư xử lịch sự vì đó là… nguyên tắc. Thì ở Lào nó lại rất tự nhiên như cái lá thì xanh.

Đi qua nhiều thành phố rực rỡ ánh đèn, leo lên những tòa nhà cao nhất nhì thế giới, mình thấy thiên nhiên mới thật sự là thước đo của sự giàu có. Quốc gia nào giữ được rừng, giữ được sông suối, mới là quốc gia giàu có.

Lào là một đất nước nằm trong nhóm “khiêm tốn” của khu vực, nhưng cách họ làm du lịch bền vững, không phá hủy môi trường lại đi trước nhiều nơi. Thêm chuyến tàu cao tốc này nữa thì mình nghĩ tương lai du lịch Lào sẽ bùng nổ.

Ban đầu đến Vang Vieng là vì khinh khí cầu, không nghĩ sẽ có gì đặc sắc.

Ai ngờ càng đi càng thấy nhiều thứ để khám phá, mà ngay cả khi đi rồi vẫn thấy… chưa đủ. Đây là kiểu nơi mà mình có thể quay lại hoài.


Picture of Chou Lê
Chou Lê

a rare Pokémon, nearly impossible to find

Share this post

Leave a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to Top